ĐẾN BAO GIỜ EM MỚI HỌC ĐƯỢC CÁCH BUÔNG TAY QUÁ KHỨ?
Đến bao giờ em mới học được cách
buông tay quá khứ đây anh?
Tình cảm chất chồng, để giờ đây, em
loay hoay trong mớ hỗn độn của những kỉ niệm ngày xưa…
Ừ, thì dù sao cũng là của ngày xưa,
cũng là những thứ cũ kĩ nằm mờ nhạt sau lớp bụi thời gian. Ấy vậy mà, chúng vẹn
nguyên trong em như mới ngày hôm qua…
Có lẽ anh đã quên thật rồi…
Kì lạ thay, ta lại không biết được
cái màu của quá khứ, để xóa nhòa chúng trong quá vãng yêu thương. Em đã bao lần
cố rửa trôi chúng bằng trăm ngàn nước mắt, mà chúng lại càng sáng rõ hơn trong
em.
Đôi tay đã từng nắm chặt lấy những
yêu thương…để rồi…
Buông tay, ta đi về hai hướng, mà biết
rõ rằng, trong khung trời mới ấy, hình bóng của đối phương chỉ còn nhợt nhạt
trong mảng kí ức nhàu nát, hoen ố đã đánh rơi lại phía sau…ta chẳng buồn níu
kéo lại thời gian qua.
Đứng chông chênh bên bờ vực xưa cũ,
em gồng mình cố thoát ra, nhưng rồi lại để mình rơi tuột vào đáy vực ấy.
“Cuộc sống mới rồi người có thấy vui”
(*)
Cần bao hững hờ để làm cạn những yêu
thương…
Có bao giờ, trong bất chợt, anh nhớ về
em cũng những kỉ niệm cũ xưa đã hanh hao đi ít nhiều, dù bất chợt chỉ là thoáng
qua mà làm anh mỉm cười hạnh phúc?
Nếu có, chắc nụ cười ấy cũng bị khuất
lấp sau trăm ngàn niềm vui của cuộc tình mới.
Nén giấu kí ức sau màn mưa, em để anh
ra đi, vì chẳng tha thiết níu giữ anh cho sự ích kỉ của riêng mình khi trái tim
em đã mệt nhoài với những tổn thương. Ừ,
thì một vết thương này nữa thôi, cho trái tim thêm mạnh mẽ, đủ sức gượng cười mỗi
lần lướt qua nhau, anh vô tình như chẳng thấy…
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
(*) Tựa đề một bài viết trong tập tản
văn “Ngày trôi về phía cũ” của Anh Khang.
IVY PHAN